22 tuổi, tôi chênh vênh giữa mọi thứ của cuộc đời. 22 tuổi, tôi kết thúc quãng thời gian sinh viên, cầm trên tay tấm bằng đỏ mà vẫn mông lung chưa biết đi đâu về đâu. 22 tuổi, tôi chưa sẵn sàng để đương đầu với thử thách, để bắt đầu cuộc hành trình mới cho cuộc đời mình. 22 tuổi, tôi đang sống giữa sự chông chênh nhưng cũng đầy hụt hẫng của cuộc đời. Cuộc sống vốn chẳng được yên bình như tôi nghĩ, vội vã lắm , bon chen lắm mà sao tôi vẫn chưa khám phá đươc hết nó? Tôi vẫn muốn mạnh dạn bước ra cuộc sống màu hồng thời sinh viên và trải nghiệm cuộc sống thực sự của thế giới bao la rộng lớn ngoài kia. Và rồi, tôi lên đường, tôi đi tìm kiếm, chinh phục con đường của riêng tôi_tôi phượt xuyên Việt.
Hành trình phượt “dở khóc dở cười”.
Thời điểm tôi lựa chọn cho chuyến đi phượt xuyên Việt của mình là vào tháng 8_cái thời điểm mà thời tiết khá là ổn để bắt đầu cho cuộc hành trình. Tuy nhiên, có những ngày mà thời tiết làm nũng “õng ẹo” như một cô con gái tuổi đôi mươi, tính tình thay đổi thất thường: sáng nắng chói chang, chiều mưa tầm tã, đêm đến sương mù phủ kín xung quanh dọc đường làm tôi không kịp “trở tay”.
Lại có những hôm tôi bật khóc trên cả chặng đường dài, chỉ vì phượt “quá sức”. Cô gái 22 tuổi vốn đã yếu đuối, lại một thân một mình nơi đất khách quê người, giữa cái khắc nghiệt của thời tiết cho dù mạnh mẽ đến đâu con người ta cũng phải cúi đầu. Lại có những hôm “con ngựa huyền thoại” cảm nắng lăn đùng ra giữa, không chịu đi tiếp nữa, tôi phải “nịnh nọt” nó suốt mấy chục phút. Đó là những lúc vã mồ hôi giữa nắng hè oi ả, loay hoay sửa xe để phượt tiếp quãng hành trình còn lại. Dù có khó khăn đến đâu, nhưng vì niềm đam mê, vì sở thích tôi vẫn cố gắng chinh phục kế hoạch mình đặt lên cho tuổi 22 này.
Những khoảnh khắc khó quên ở tuổi 22
Cung đường này, sẽ có những khoảnh khắc mà tôi chẳng thể nào quên trong đời. Đó là những lúc ngạc nhiên trước vẻ đẹp kì vĩ của những ngọn núi xanh cao mườn mượt. Là những lúc tôi đắm chìm trong khung cảnh biển bao la vào buổi chiều hoàng hôn rực lửa, là những lúc tôi thức dậy và đón bình minh trên mảnh đất xa xôi mà trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Và cũng là những lúc, tôi cảm thấy choáng ngợp bởi nét đẹp của dòng sông Hương huyền thoại, bởi kiến trúc của cố đô Huế, bởi sự dịu dàng và chân chất của con người nơi đây, bởi cái chất đằm thắm, duyên dáng mang tên người con gái Huế. Tất cả đều đẹp quá, đều bình yên quá! Tôi phượt đến Đà Lạt vào một buổi chiều thu đầy gió, chút nắng ửng hồng quyên trong làn không khí trong lành đến kì lạ. Tôi như đang đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt vời của nơi đây. Quãng đường phượt không hề gần để đến được Vũng Tàu lại chẳng còn xa xôi nữa, vì tôi đang sống trong sự đam mê và theo đuổi nhiệt huyết rực lửa của tuổi ….Một cuộc hành trình dài và đầy cảm xúc!
Tôi quay trở lại Hà Nội vào một buổi chiều tháng 9 nắng nhuộm vàng sau khi đã kết thúc chuyến phượt 40 ngày xuyên Việt. Hà Nội lúc này xô bô và hối hả quá! Tôi vẫn muốn sống lại kí ức của tuổi 22, kí ức của cung đường phượt xuyên Việt mà có lẽ tôi chẳng thể nào quên trong cuộc đời này!
Hành trình phượt xuyên Việt của cô gái 22 tuổi
Hành trình phượt xuyên Việt của cô gái 22 tuổi
22 tuổi, tôi chênh vênh giữa mọi thứ của cuộc đời. 22 tuổi, tôi kết thúc quãng thời gian sinh viên, cầm trên tay tấm bằng đỏ mà vẫn mông lung chưa biết đi đâu về đâu. 22 tuổi, tôi chưa sẵn sàng để đương đầu với thử thách, để bắt đầu cuộc hành trình mới cho cuộc đời mình. 22 tuổi, tôi đang sống giữa sự chông chênh nhưng cũng đầy hụt hẫng của cuộc đời. Cuộc sống vốn chẳng được yên bình như tôi nghĩ, vội vã lắm , bon chen lắm mà sao tôi vẫn chưa khám phá đươc hết nó? Tôi vẫn muốn mạnh dạn bước ra cuộc sống màu hồng thời sinh viên và trải nghiệm cuộc sống thực sự của thế giới bao la rộng lớn ngoài kia. Và rồi, tôi lên đường, tôi đi tìm kiếm, chinh phục con đường của riêng tôi_tôi phượt xuyên Việt.
Hành trình phượt “dở khóc dở cười”.
Thời điểm tôi lựa chọn cho chuyến đi phượt xuyên Việt của mình là vào tháng 8_cái thời điểm mà thời tiết khá là ổn để bắt đầu cho cuộc hành trình. Tuy nhiên, có những ngày mà thời tiết làm nũng “õng ẹo” như một cô con gái tuổi đôi mươi, tính tình thay đổi thất thường: sáng nắng chói chang, chiều mưa tầm tã, đêm đến sương mù phủ kín xung quanh dọc đường làm tôi không kịp “trở tay”.
Lại có những hôm tôi bật khóc trên cả chặng đường dài, chỉ vì phượt “quá sức”. Cô gái 22 tuổi vốn đã yếu đuối, lại một thân một mình nơi đất khách quê người, giữa cái khắc nghiệt của thời tiết cho dù mạnh mẽ đến đâu con người ta cũng phải cúi đầu. Lại có những hôm “con ngựa huyền thoại” cảm nắng lăn đùng ra giữa, không chịu đi tiếp nữa, tôi phải “nịnh nọt” nó suốt mấy chục phút. Đó là những lúc vã mồ hôi giữa nắng hè oi ả, loay hoay sửa xe để phượt tiếp quãng hành trình còn lại. Dù có khó khăn đến đâu, nhưng vì niềm đam mê, vì sở thích tôi vẫn cố gắng chinh phục kế hoạch mình đặt lên cho tuổi 22 này.
Những khoảnh khắc khó quên ở tuổi 22
Cung đường này, sẽ có những khoảnh khắc mà tôi chẳng thể nào quên trong đời. Đó là những lúc ngạc nhiên trước vẻ đẹp kì vĩ của những ngọn núi xanh cao mườn mượt. Là những lúc tôi đắm chìm trong khung cảnh biển bao la vào buổi chiều hoàng hôn rực lửa, là những lúc tôi thức dậy và đón bình minh trên mảnh đất xa xôi mà trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Và cũng là những lúc, tôi cảm thấy choáng ngợp bởi nét đẹp của dòng sông Hương huyền thoại, bởi kiến trúc của cố đô Huế, bởi sự dịu dàng và chân chất của con người nơi đây, bởi cái chất đằm thắm, duyên dáng mang tên người con gái Huế. Tất cả đều đẹp quá, đều bình yên quá! Tôi phượt đến Đà Lạt vào một buổi chiều thu đầy gió, chút nắng ửng hồng quyên trong làn không khí trong lành đến kì lạ. Tôi như đang đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt vời của nơi đây. Quãng đường phượt không hề gần để đến được Vũng Tàu lại chẳng còn xa xôi nữa, vì tôi đang sống trong sự đam mê và theo đuổi nhiệt huyết rực lửa của tuổi ….Một cuộc hành trình dài và đầy cảm xúc!
Tôi quay trở lại Hà Nội vào một buổi chiều tháng 9 nắng nhuộm vàng sau khi đã kết thúc chuyến phượt 40 ngày xuyên Việt. Hà Nội lúc này xô bô và hối hả quá! Tôi vẫn muốn sống lại kí ức của tuổi 22, kí ức của cung đường phượt xuyên Việt mà có lẽ tôi chẳng thể nào quên trong cuộc đời này!
22 tuổi, tôi chênh vênh giữa mọi thứ của cuộc đời. 22 tuổi, tôi kết thúc quãng thời gian sinh viên, cầm trên tay tấm bằng đỏ mà vẫn mông lung chưa biết đi đâu về đâu. 22 tuổi, tôi chưa sẵn sàng để đương đầu với thử thách, để bắt đầu cuộc hành trình mới cho cuộc đời mình. 22 tuổi, tôi đang sống giữa sự chông chênh nhưng cũng đầy hụt hẫng của cuộc đời. Cuộc sống vốn chẳng được yên bình như tôi nghĩ, vội vã lắm , bon chen lắm mà sao tôi vẫn chưa khám phá đươc hết nó? Tôi vẫn muốn mạnh dạn bước ra cuộc sống màu hồng thời sinh viên và trải nghiệm cuộc sống thực sự của thế giới bao la rộng lớn ngoài kia. Và rồi, tôi lên đường, tôi đi tìm kiếm, chinh phục con đường của riêng tôi_tôi phượt xuyên Việt.
Hành trình phượt “dở khóc dở cười”.
Thời điểm tôi lựa chọn cho chuyến đi phượt xuyên Việt của mình là vào tháng 8_cái thời điểm mà thời tiết khá là ổn để bắt đầu cho cuộc hành trình. Tuy nhiên, có những ngày mà thời tiết làm nũng “õng ẹo” như một cô con gái tuổi đôi mươi, tính tình thay đổi thất thường: sáng nắng chói chang, chiều mưa tầm tã, đêm đến sương mù phủ kín xung quanh dọc đường làm tôi không kịp “trở tay”.
Lại có những hôm tôi bật khóc trên cả chặng đường dài, chỉ vì phượt “quá sức”. Cô gái 22 tuổi vốn đã yếu đuối, lại một thân một mình nơi đất khách quê người, giữa cái khắc nghiệt của thời tiết cho dù mạnh mẽ đến đâu con người ta cũng phải cúi đầu. Lại có những hôm “con ngựa huyền thoại” cảm nắng lăn đùng ra giữa, không chịu đi tiếp nữa, tôi phải “nịnh nọt” nó suốt mấy chục phút. Đó là những lúc vã mồ hôi giữa nắng hè oi ả, loay hoay sửa xe để phượt tiếp quãng hành trình còn lại. Dù có khó khăn đến đâu, nhưng vì niềm đam mê, vì sở thích tôi vẫn cố gắng chinh phục kế hoạch mình đặt lên cho tuổi 22 này.
Những khoảnh khắc khó quên ở tuổi 22
Cung đường này, sẽ có những khoảnh khắc mà tôi chẳng thể nào quên trong đời. Đó là những lúc ngạc nhiên trước vẻ đẹp kì vĩ của những ngọn núi xanh cao mườn mượt. Là những lúc tôi đắm chìm trong khung cảnh biển bao la vào buổi chiều hoàng hôn rực lửa, là những lúc tôi thức dậy và đón bình minh trên mảnh đất xa xôi mà trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Và cũng là những lúc, tôi cảm thấy choáng ngợp bởi nét đẹp của dòng sông Hương huyền thoại, bởi kiến trúc của cố đô Huế, bởi sự dịu dàng và chân chất của con người nơi đây, bởi cái chất đằm thắm, duyên dáng mang tên người con gái Huế. Tất cả đều đẹp quá, đều bình yên quá! Tôi phượt đến Đà Lạt vào một buổi chiều thu đầy gió, chút nắng ửng hồng quyên trong làn không khí trong lành đến kì lạ. Tôi như đang đắm chìm trong cảnh sắc tuyệt vời của nơi đây. Quãng đường phượt không hề gần để đến được Vũng Tàu lại chẳng còn xa xôi nữa, vì tôi đang sống trong sự đam mê và theo đuổi nhiệt huyết rực lửa của tuổi ….Một cuộc hành trình dài và đầy cảm xúc!
Tôi quay trở lại Hà Nội vào một buổi chiều tháng 9 nắng nhuộm vàng sau khi đã kết thúc chuyến phượt 40 ngày xuyên Việt. Hà Nội lúc này xô bô và hối hả quá! Tôi vẫn muốn sống lại kí ức của tuổi 22, kí ức của cung đường phượt xuyên Việt mà có lẽ tôi chẳng thể nào quên trong cuộc đời này!